Thẩm Tuyệt Phong chậm rãi ngẩng đầu, trong đôi mắt đục ngầu kia lại toát ra một luồng hàn ý khiến người ta kinh tâm động phách.
Hơi rượu trên người hắn vẫn nồng nặc, nhưng giờ phút này lại không khiến người ta cảm thấy chút men say nào, ngược lại, hắn tựa như một thanh lợi kiếm tuốt vỏ, phong mang Bức người.
Đôi mắt đục ngầu kia chậm rãi chuyển động, cuối cùng dừng lại trên người Liễu Như Sương đang quỳ một gối.
“Độc nhất là lòng dạ đàn bà.” Giọng Thẩm Tuyệt Phong rất khẽ, nhưng lại khiến Liễu Như Sương toàn thân run rẩy, “Ngươi hẳn biết, ngươi đã làm gì.”




